Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
 phan 10

 Chương 40: Sợi xích đỏ (1)
 Trong bóng đêm mập mờ, mặt trăng bị che khuất đám mây đen xám xịt như muốn đổ mưa rào dị thường chút điểm rực đỏ. Một thân ảnh hắn nhẹ nhàng đạp nóc nhà, không, nhìn kỹ thì có rất nhiều hắc y đáp xuống. Thanh kiếm bạch ánh ánh sáng trong đêm, một đôi mắt đen hận ý nắm chặt kiếm trong tay.
 Nhẹ nhàng mà thổi bay một luồn hương cổ quái ngọt ngào dụ dỗ ngủ say, sau đó liền bị nuốt gọn đi mất. Màn cửa mỏng manh bị xé toạc, rải rắc trong màn đêm. Một đôi mắt đỏ kỳ dị luôn theo dõi hành động của chúng một cách vô hình vô bóng. Cành hoa rơi trên sàn tan nát cánh hoa đỏ. Cơn gió lãnh lẽo tràn ngập băng giá ngàn năm tràn vào như muốn đóng băng chết hết sự sống còn.
 Phập!
 Hắc y nhân mắt to nhìn không bóng người trên giường, lại không kịp đề phòng một mũi tên nhắm thẳng vào tim. Mắt thấy hắc y nhân kia ngã xuống, mấy hắc y nhân phía sau lãnh ý muốn hũy diệt Hương Hoa Cung. Một luồn đạo kiếm quang 'đùng' một cái nổ to, một sợi xích đỏ nhanh chóng tấn công hắc y nhân.
 Phặt!
 Siết chặt sợi xích, máu đỏ nhỏ giọt chảy xuống.
 "Hừ, không biết tự lượng sức mình mà tới Hương Hoa cung địa bàn của ta đồ sát."
 Thiếu nữ bạch y khuynh đảo tuyệt sắc, mái tóc trắng dài mượt xỏa đi, làn da trắng hồng mịn màng, đôi mắt đỏ chói như lửa rực cháy, hàng mi dài quyến rũ, môi đỏ hồng cong lên cười nhạt cùng lãnh ý. Nhìn đám hắc y nhân không tí sức sống, lặng lẽ nhắm mắt lại bỏ đi.
 . . .
 "Công chúa! Công chúa! Mau tỉnh lại a. Công chúa!"
 Một hồi đoạn dồn dập tiếng kêu, Xuân Đào lay lay Hoa Thủy Tiên thân hình đang lăn đùng nằm dưới đất ngủ khò khò như heo chết bộ dáng. Hoa Thủy Tiên có gắng thức tỉnh, đôi mắt híp mờ mông lung hỏi "Có chuyện gì vậy Xuân Đào?"
 "Tam công chúa, hoàng thượng triệu kiến người vào triều a. Mau mau chuẩn bị." Xuân Đào hỗn hễn nói.
 "A? Tại sao triệu ta vào triều?" Hoa Thủy Tiên ngơ ngác hỏi.
 "Nô tỳ không biết. Tam công chúa, nhanh chóng đi nào kẻo Hoàng Thượng đợi lâu nóng giận." Xuân Đào lôi kéo Hoa Thủy Tiên đi thay đồ.
 "Ân, ân. Từ từ thôi, ta ngã ngay bây giờ."
 Hoa Thủy Tiên mệt mỏi đứng dậy, trên người 'leng keng' tiếng sợi xích đỏ rơi xuống. Hoa Thủy Tiên cẩn thận nhặt lấy đeo vào cổ tay nàng.
 . . .
 Ngự thư phòng.
 Hoa Đào Vương liếc ý nhìn mọi người xung quanh, rồi tiếp tục chăm chú đọc sách mà chờ đợi. Mạnh Thi lòng rối răm suy nghĩ chợt ngó về cửa chính thấy thân ảnh quen thuộc đang đến.
 "Tiên nhi, đại tẩu con bị hạ độc rồi." Hà Thương Như thút thía ôm Hoa Thủy Tiên.
 "Cái gì?" Hoa Thủy Tiên kinh dị hét lên "Tại sao có thể chứ?"
 "Hu hu. . .Hoàng Thượng cầu xin ngài hãy cứu muội muội Minh Hà của thần thiếp. . .hu hu. . .Hoàng Thượng. . ." Ngọc Quỳnh khóc nức nở quỳ xuống cầu xin.
 "Quỳnh nhi, đứng lên đi. Lam nhi nó bảo Minh Hà sẽ không sao mà." Hoa Đào Vương nhíu mày nói.
 "Nhưng. . . Hoàng Thượng. . ." Ngọc Quỳnh vẫn không chịu tiếp tục khó.
 "Phụ Hoàng, chuyện này là sao? Đại tẩu tự nhiên bị hạ độc? Phụ hoàng. . ." Hoa Thủy Tiên nhịn không được lớn tiếng hỏi.
 Hoa Đào Vương thở dài, Mạnh Thi thấy thế liền cấp giải thích cho nàng nghe rõ sự tình. Hoa Thủy Tiên sau khi nghe xong mày nhíu tức giận. Thật không ngờ, Lưu Cơ Nhĩ dám làm loại chuyện này. Hừ, thật không thể thứ.
 Leng keng!
 "Tiên nhi, đó là xích gì?" Mạnh Thi để ý âm thanh phát ra, phát hiện trên tay nàng có một sợi xích đỏ.
 "À, Kiểu Lam bảo sợi xích này di vật của mẫu thân Phi Lưu để lại." Hoa Thủy Tiên sờ nhẹ sợi xích mà cười dịu.
 "Ồ, có vẻ đó là một sợi xích thú vị và cực kỳ xinh đẹp hợp ý Tiên nhi." Mạnh Thi ngọc thụ lâm phong ôn nhu cười đủ để nhượng Hoa Thủy Tiên mặt đỏ, tim đập nhanh.
 "Khụ. Cảm ơn Thi." Hoa Thủy Tiên cúi đầu che dấu nét mặt vui sướng.
 "Ân." Mạnh Thi gật đầu.
 "Ai nha~~ Trời ơi, đại tẩu xinh đẹp bị hạ độc a." Hoa Kiểu Lam mặt quái dị biểu tình xông vào.
 "Lam, thật hỗn lễ." Hoa Thủy Tiên khó chịu ="=
 "Nha nha~~ thật oan quá đi. Ta là đại phu cứu đại tẩu nha tỷ tỷ~~" Hoa Kiểu Lam tươi cười bí hiểm.
 "Ách? ="= mau đi khám bệnh cho người ta a." Hoa Thủy Tiên bó tay đẩy đẩy Hoa Kiểu Lam.
 Hoa Kiểu Lam tưới cưới bắt mạch, sau đó nhíu mày lạnh miệng nói: "Đại tẩu bị hạ độc Sát Tu Lị Tán."
 "Cái gì. . .?!"

Chương 41: Sợi xích đỏ (2)
 "Không thể nào?" Hoa Mạt Hương sắc mặt đại biên kêu lên "Làm sao mà có thể. . ."
 "Đại hoàng tử. . ." Y Hàn Thu ngập ngừng nhìn hắn. Hoa Kim Chi liếc nhìn hắn rồi dời đến Minh Hà.
 "Đại ca, ngươi bình tĩnh lại. Chuyện đâu còn có đó mà, ngươi phải tĩnh tâm lại suy xét giải quyết chứ đừng loạn trí." Hoa Thủy Tiên nhịn không được tiến lên hô to nắm chặt tay Hoa Mạt Hương nghiêm mặt nói "Ngươi có hiểu không đại ca?"
 "Thủy Tiên. . ." Hoa Mạt Hương giật mình nhìn nàng.
 "Hương ca ca. . ." Hoa Thủy Tiên mỉm cười trấn an.
 "Tiên nhi nói đúng đấy." Hà Thương Như đứng kế bên Hoa Đào Vương gật đầu.
 "Hương nhi, ngươi là đại hoàng tử, là một người nam nhân." Hoa Đào Vương nhu hòa nói.
 "Phụ hoàng, mẩu hậu. . ." Hoa Mạt Hương trái tim ấm áp như đã tìm được gì đó rất quan trọng mà cười ". . . Hương nhi đã hiểu. Xin cảm ơn mọi người. . ."
 "Ca ca. . ." Hoa Thủy Tiên rưng rưng nước mắt cười mừng. Không hiểu tại sao nữa? Lần đầu tiên nàng lại cảm nhận được sự ấm áp gia đình. . .
 Hoa Kiểu Lam ở một bên mà chấn động linh hồn. Đây là gì? Là tình thân yêu ấm áp gia đình chăng? Tuy không thể hiện rõ ràng nhưng trái tim. . . Ấm áp và hạnh phúc lạ kỳ. Hoa Kiểu Lam nhắm mắt lại mà cảm nhận, cơn gió nhẹ từ ngoài tràn hương hoa cỏ mà thổi vào trong đây. Mái tóc trắng dài mượt phi tuyết xỏa tung theo gió mùa thu dịu dàng, đôi mắt lam nhạt động ẩn trong suốt như dòng suối róc rách chảy tỏa hào quang nhẹ nhàng rồi tắt dần đi. Hoa Kiểu Lam khé môi cong lên mà ôn nhu cười "Ở tộc Phi Ban chúng ta có một thần dược tên Tuyết Nguyệt và kết hợp Tuyết Maxanaja của tộc Maleadat là có khả cứu sống đại tẩu Minh Hà. . ."
 "Là thật sao?" như đã có một tia hy vọng sáng chói trong tim người, tất cả đồng thanh như muốn biết câu trả lời.
 "Ân. . ." Hoa Kiểu Lam nghiêng đầu cười. Trong giây phút đó ai cũng tâm tình tốt lên mà vui mừng. Hoa Thủy Tiên thầm khen đệ đệ của mình quả thật là tài cao. Y Hàn Thu thật hâm mộ và kính nể y thuật của Hoa Kiêu Lam.
 ". . . Cảm, ơn, mọi, người. . .nhiều lắm. . ."
 Mọi người giật mình quay lại, Minh Hà đã tỉnh lại rồi tuy rằng trúng độc sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn khắc chế được độc tính. Có lẽ là máu nàng có khả năng miễn dịch độc nhưng không cao lên. . .
 "Tốt lắm rồi. . ." Hoa Thủy Tiên ôn nhu mỉm cười.
 . . .
 "Cảm ơn ngươi, Hoa Kiểu Lam. Không, là tam đệ. . ." Hoa Mạt Hương mắt nhu hòa nói.
 "Không sao." Hoa Kiểu Lam nghiêng đầu cười " Đó là bổn phận của một đệ đệ và là bổn phận của của một thầy thuốc."
 "Cảm ơn. . ." Hoa Mạt Hương đôi mắt chợt lóe sáng ". . .cảm ơn hai lần đã ra tay cứu. . ."
 "Đã bảo là không sao mà đại ca. Nếu ngươi còn nói tiếp nữa ta sẽ bị tự phụ kiêu ngạo mất. Ha ha ha. . ." Hoa Kiểu Lam chống hông cười.
 ". . .à ừ. . ." Hoa Mạt Hương hơi giật mình, sau đó nghiêm mặt lại "Muốn lấy thuốc giải, cần tìm ở đâu?"
 Hoa Kiểu Lam thu lại vẻ mặt trêu đùa, nghiêm mặt trầm giọng nói "Về phần thuốc giải độc, ta có thể quay về tộc Phi Ban lấy Tuyết Nguyệt nhưng còn về Tuyết Maxanaja. . ."
 "Tuyết Maxanaja? Không lẽ đó là. . ."
 Hoa Mạt Hương chợt cười lạnh sau khi nghe từ 'tuyết Maxanaja' hướng nhìn Hoa Kiểu Lam đang đang nghịch hoa. Hoa Mạt Hương chợt nghỉ gì đó liền hỏi "Lam, sợi xích đỏ trên tay tam muội sẽ gây nguy hiểm không?"
 "Yên tâm đi." Hoa Kiểu Lam ngắt 1 cành hoa lên, thản nhiên nói "Tỷ ấy cũng vốn là người tộc Phi Ban. . ."
 "Ân. Hy vọng là thế. . ."
 "Đừng có suy nghĩ quá nhiều, rất nguy hiểm. . ." nụ cười tà ác chợt xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp.
 . . .
 Ngự hoa viên.
 "Nàng muốn đi tìm Tuyết Maxanaja? Ta phản đối." Mạnh Thi thường ngày ôn hòa giờ chợt nóng nảy quát lớn "Nàng có biết là. . ."
 "Dĩ nhiên là ta biết rồi. Thi, cho ta đi đi tìm." Hoa Thủy Tiên cắt đứt lời Mạnh Thi, giơ tay đang đeo sợi xích đỏ mà sờ sờ sau đó cười ái muội "Thi, ngươi đang rất lo lắng cho ta?"
 "Ta. . ." Mạnh Thi bị trúng tim đen quay mặt chỗ khác, không cam lòng mà lên tiếng "Ân. Nàng đi cũng được nhưng ta đi theo cùng đó. Cấm biệt náo loạn."
 "Yeah, cảm ơn nha."
 Hoa Thủy Tiên híp mắt cười, rồi chợt nghĩ đến gì đó mà hắc hắc cười hai tiếng nhào đến mà ôm Mạnh Thi. Đột ngột bị ôm lấy, Mạnh Thi gật mình cứng ngắt, sau đó một cỗ vui và buồn cùng dâng lên trong lòng hắn. Mạnh Thi chỉ ôn nhu mà mỉm cười nhìn Hoa Thủy Tiên. . . . . .
 Tác giả *lau nước mắt*: Hic, có tiến bộ rồi nha ╥_╥ a. . . . . . . .

Chương 42: Mưu sát? (1)
 Trong màn đêm tối mờ mịt che khuất ánh sao, mặt trăng tròn to như quả trứng gà tươi rói chiếu sáng. Một thanh kiếm bạc trong màn đêm lóe lên ánh hào quang mà vụt sáng.
 Tí tách.
 Tí tách mà rơi xuống.
 Từng giọt sương đỏ trên kiếm rơi xuống, ướt đẫm đỏ tươi trên nền đất đang bị nhộm đen dần đỏ. Tiếng bước chân nhẹ nhàng hạ xuống, một thân bạch y lấp lánh hào quang, tóc dài trắng mềm mại bay bay theo gió. Đôi mắt đỏ xinh đẹp khẽ hé nhìn, leng keng, trên tay sợi xích đỏ vang dội âm thanh tinh túy dễ nghe. Môi đôi khẽ cong mà cười lạnh nhìn đám hắc y nằm lăn lóc không cử động trên nền đất.
 "Hừ, hôm nay lại thêm vài tên không biết điều tới thăm ta. . ."
 Vút!
 Phập!
 "Trật mục tiêu rồi."
 Bạch y phi người lên cao, đôi tay khẽ dương, vút bay xuất hiện sợi xích nho nhỏ. Vút thẳng tiến tới nguời hắc y cầm đầu còn sống sót. Đôi mắt chợt lóe sáng hào quang, môi cười quyến rũ đầy sáng lạng.
 Keng!
 Dùng kiếm đẩy dời sợi xích, hắc y cẩn thận phi người đi. Nhãn thần hắn nhất thời sáng lên đầy hưng phấn "A, đúng là có đồ tốt mà."
 "Vậy sao? Để ta cho ngươi tìm hiểu rõ lên. . ." nói xong, sợi xích tách là 3 hướng đường dài như con rắn đỏ quấn chặt lấy con mồi. Hắc y hơi bối rối sau đó vun kiếm chặn lại, nhưng, đã chậm một bước.
 Leng keng!
 Tiếng sợt xích vang lên, bạch y tiến đến đưa tay tháo khăn che mặt hắn xuống. Hắc y ngây người khi nhìn rõ người kia, thiếu nữa thật xinh đẹp. Đó là ai? Là ai? Trái tim bỗng đập nhanh hơn, mặt chợt đỏ. Hắn thật muốn có người đó. . .
 "Ngươi đang đỏ mặt?" Hoa Thủy Tiên ngáp một tiếng.
 "Ách? Khụ, ngươi muốn gì?" hắc y nhân đen mặt lại.
 "Hử? Đáng lẽ câu đó là ta nói mà. Các ngươi đến đây muốn giết ta?" Hoa Thủy Tiên hừ hừ.
 "Ách? Nhận tiền làm nhiệm vụ thôi."
 "Vô nghĩa.'
 "Á!"
 Hoa Thủy Tiên nhìn thanh kiếm dừng tại trên cổ hắc y nhân mà cười, hắc y nhân kia đang run run lên. Thật buồn cười. Ta chưa bao giờ gặp một tên sát thủ như thế cả. Thật thú vị mà. Thế là tay nâng kiếm lên. . .
 "Á a a a a? >.< " a? ⊙_⊙ hử? Hắc y nhân ngơ ngác chớp mắt vài cái nhìn nàng ". . .chưa chết?"
 "Đùa vui thôi." Hoa Thủy Tiên ném kiếm đi mà cười "Ngươi trà trộn vào bọn sát thủ đó để làm gì?"
 "Cái. . .?!" hắc y nhân giật mình "Ta. . ."
 "Nói nhanh lên, trước khi ta đổi ý. Khai mau." Hoa Thủy Tiên bắt đầu thẩm vấn hắc y nhân.
 "Khụ. . ." hắc y nhân cảm thấy mình quá mất mặt nên hơi cúi đầu, mái tóc xỏa xuống che khuất đôi mắt đen láy nói "Ta là Trà Bảo, sát thủ mới vô nghề."
 ". . ." cái gì?! ˙▽ ˙sát thủ mới vô nghề?! Bộ nay nghề sát thủ làm đông lắm hay sao ấy?! ="=
 "Ta. . ." Trà Bảo hơi ấp úng nói "Ta đi tìm chủ tử của ta bị thất lạc mấy tháng nay. Hôm nay ta tình cờ thấy có nhiều hắc y nhân cho nên ta lẻn vào vô tình giết một tên giai nhập định xem chúng muốn làm gì."
 ". . ." vô tình mà giết một tên?! ="= vô tình mà giết được thủ lĩnh sát thủ của đám này a?! Ngươi giỏi lắm ="=
 "Xin lỗi. . ." Trà Bảo ngẩn đầu vô tội ánh mắt ". . .ta chưa hại ai."
 ="= Cái gì? Chưa hại ai? Xạo vừa thôi a. Chưa bao giờ thấy tên sát thủ nào lại nói 'ta chưa hại ai" cả? ="= mặt quá dày mà! ! !
 ". . .mưu sát?!" Trà Bảo lặng yên cười.
 "Có lẽ là thế." Hoa Thủy Tiên cười nhạt bỏ đi.
 Trong giây phút cuối, bình minh ấm áp vừa hé ánh sáng rực rỡ tuyệt diệu. Đóa hoa xinh tươi từng cánh từng cánh dang rộng nở rộng, hương thơm ngọt ngào của buổi sáng lạnh lẽo ngập sương sớm. Có chút gì đó ấm áp sưởi ấm, đàn bướm lưu ly dập dờn bay đến, cùng cầu vòng 7 sắc xinh đẹp. Nhẹ nhàng mà bước đi, một bóng trắng mờ ảo, bạch y thiếu nữ đứng trên nóc nhà ngắm mặt trời mọc. Khi ánh sáng chiếu rọi nàng, một vần hào quang lấp lánh xuất hiện, chỉ trong chớp mắt mà thôi. Mái tóc trắng như tuyết mềm mại trong gió đã biến thành đen huyền mượt mà tung bay. Đôi mắt đỏ ánh lung linh đã biến thành màu đen láy trong suốt đầy thần kỳ. Với tư dung xinh đẹp quyến rũ, nàng tự tin mà mỉm cười thật đáng yêu, dưới ban mai kia, một bức tranh mỹ nữ đầy sinh động. Nàng ngẩn đầu lên ngắm nhìn bình minh xinh tươi màu vàng óng như thỏi vàng, đôi môi vẽ lên một nụ cười. . . . . . .

Chương 43: Mưu sát? (2)
 Trò chơi chỉ mới bắt đầu. . .
 Kinh thành.
 "A, cuối cùng đã tới rồi." một giọng trong trẻo vang lên "Tiên nữ. . .chúng ta sắp gặp lại nhau rồi a ha ha. . ."
 "Ngươi bị động kinh rồi hả? Điên vừa thôi a." mỗ nữ đi kế bên hét ầm lên.
 "Thôi nào, đừng cải nhau nữa. Sẽ làm mất hòa khí hai bên." mỗ nam ở giữa ngăn cản.
 "Hừ."
 "Ái Trân, ngươi xem phía trước đã gần tới hoàng cung chưa?" Mẫu Hàn ơ giữa hai người đang chiến tranh giao khẩu, đã bất lực, mà còn cố gắng ngăn cản.
 "A? Hàn ca ca~~" Ái Trân 'phặt' 1 cái liền biến thành một đệ đệ bé ngoan gọi ca ca ="= a "Hàn ca ca~~ ở phía trước rất nguy hiểm nên đệ sẽ hy sinh. . .bà cô già kế bên huynh đi lên."
 Mẫu Hàn đen mặt: "Ái. . .Trân. . ."
 Mỹ Du Thiên hét ầm lên: "Ngươi bảo ai là bà cô già hả? Đò con khỉ mắc phong."
 Ái Trân bịt tai nhảy ra xa hét: "Cái người nào đó tự nhận mình thật là bà cô già rồi a. Ha ha ha, Hàn ca ca~~ hưu cái bà già khó tính đó đi."
 Mỹ Du Thiên vừa nghe đến chữ 'hưu' đầu liền xuất hiện mấy cái gân xanh, tay rút kiếm chỉ thẳng vào Ái Trân vừa chạy tới vừa hét: "Ta phải kết liễu ngươi, Yaaaaaaaaaa. . ."
 Ái Trân nhíu mày, rút kiếm ra "Có ngon thì nhào vô đi cưng."
 "Ngươi bảo ai là cưng hả?"
 "Ta cứ bảo đấy."
 ". . .xyzabc. . ."
 ". . .abcxyz. . ."
 Mẫu Hàn im lặng ngồi ở một góc nào đó vừa ăn bánh uống trà vừa tự kỷ nặng. Mặc xác hai tên dở hơi đang đánh nhau la ôm sòm điếc hết cả tai, vẫn bình tĩnh mà ăn uống no say a.
 . . .
 "Mưu sát? Thật nực cười." Lưu Cơ Nhĩ vén tóc lên cười lạnh.
 "Lưu thừa tướng, ngươi đừng ở đây mà làm phách này nọ." Mạnh Thi bình tản ngồi ghế nói.
 "Ô, vậy sao? Hóa ra Mạnh vương gia sai người gọi ta đến phủ ngươi chỉ nói về việc này thôi đấy à? Ngươi xem ta là cái gì hả?" Lưu Cơ Nhĩ nàng rất hận rất hận hắn nhưng trái tim vẫn muốn đến. . .
 "Ngươi muốn nghĩ sao thì tùy, ta không có liên quan đến." vẫn như trước, Mạnh Thi vẫn ung dung uống trà "Để xem nào, ngươi có tin là ta sẽ giết ngươi hay không?"
 "Ngươi. . ." Lưu Cơ Nhĩ tức đến nghẹn miệng. Nàng nhìn hắn, chân không tự giác mà tiến gần hắn trước mặt, cái miệng xinh đẹp khẽ gọi "Thi. . ."
 Đáng tiếc, chỉ vừa tiếp xúc đến gần mặt thôi. . . Bốp!
 Lưu Cơ Nhĩ bị đẩy ra, ngã xuống nền thềm. Đôi tay sờ sờ đôi má nàng đã bị tát đỏ lên 5 ngón tay. Lưu Cơ Nhĩ run người tức giận "Ngươi thật sự yêu nàng mà bỏ ta?"
 "Vớ vẩn. Ngay từ đầu ngươi gặp ta, ta đã hận muốn giết ngươi làm sao mà yêu ngươi. Ta chỉ lợi dụng ngươi mà thôi." Mạnh Thi nhẹ nhàng quệt môi, trừng mắt ả.
 "Ngươi nhất định sẽ hối hận." Lưu Cơ Nhĩ ôm má hét lớn.
 "Ngươi lúc trước đã từng nói câu này, thế mà đến tận tới bây giờ ta vẫn chưa hối hận mà càng hạnh phúc ấy chứ." Mạnh Thi nghiêng đầu cười sát ý.
 "Hừ. Đáng chết." Lưu Cơ Nhĩ như muốn nổi điên, rút kiếm trên người ra, hung hăng tấn công hắn.
 Keng!
 Nhẹ nhàng đỡ lấy, hắn nở một nụ cười băng tuyết, như một lời nói 'ta đã rất mong ngươi rút kiếm, giờ đây ngươi hảy yên nghỉ đi'. . .
 Lưu Cơ Nhĩ bỗng thấy lạnh xương sống, run tay một chút, nháy mắt mà liên tiếp đánh tới. Hai thân ảnh hắc bạch lóe sáng, âm thanh binh khí va chạm liên hồi. Một lúc sau, trước khi nàng chống không nổi liền xuất hiện một đám hắc y nhân trợ giúp nàng. Quá đông. Mạnh Thi lui ra vài bước, đôi mắt hung hiểm lóe lên ánh hỏa lam. Nhẹ nhàng trên tay xuất hiện một quả cầu lửa màu lam quái dị.
 Đùng!
 Âm thanh nổ rất lớn, mơ hồ bụi bay mù mịt khắp nơi. Mơ hồ mà có thể nhìn thấy bóng đen ôm lấy một cái xác trắng đầy máu. Mơ hồ mà nghe thấy giọng nói run run của bóng đen kia "Nhĩ nhi, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng. . ." nói xong, bóng đen liền biến mất cùng cái xác.
 . . .
 "Khụ khụ. . ." Mạnh Thi từ khi được cứu đem ra liền ho liên tục.
 "Ngươi không chứ?"
 Mạnh Thi mơ hồ đôi mắt mà ngẩn đầu lên, không thấy rõ người đó gương mặt. Nhưng mùi hương thân thuộc ấm áp kia buộc hắn trả lời "Ta không sao, đừng lo."
 "Này. . .a?"
 Mạnh Thi cảm thấy đầu choáng váng, nặng nề ngất đi. Mơ hồ trước khi lâm vào một mảnh hắc ám dày, hắn chỉ thấy được trên tay ngươi kia có một sợi xích đỏ. . . . . . .

Chương 44: Mưu sát? (3)
 Thật nhanh. . .
 Thật nhanh. . .
 Chỉ mới chớp mắt thôi mà mình đã ở đây gần hơn được một năm trời. Mới đầu, ta chỉ là một nàng công chúa ngây thơ mà thôi. Giờ đây là nàng công chúa lãnh dị giết người như ngóe ="=
 (Tác giả *lau nước mắt*: đừng khóc. . .
 Hoa Thủy Tiên *ôm mặt khóc*: hu hu hu. . .ta thật tội lỗi mà. . .
 Tác giả *khóc theo*: đừng khóc nữa mà, nếu không ta sẽ bị tên kia giết mất. . .hic.
 Hoa Thủy Tiên *nín khóc*: tên kia? Ai cơ?
 Tác giả *bù lu bù loa*: bạn 'zai' của ngươi. . .hic.
 Hoa Thủy Tiên *ôm mặt, run run người*: hư. . .
 Tác giả *đập bàn*: ta đã bảo là không được khóc mà! ! !
 Hoa Thủy Tiên *nín cười không được*: ha ha ha. . .tên kia ở đầy sau a. . .ha ha. . .
 Tác giả *đổ mồ hôi*: . . .máu chảy thành sông a. . .)
 Hoa Thủy Tiên thẫn thờ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Nàng cảm thấy mình rất vô dụng, nàng là người hiện đại từ thế giới khác đến đây, những kiến thức mà nàng đã mười mấy năm qua chẳng giúp được gì nhiều cả. Nàng phải tận mắt thấy những người mà mình yêu quý bị hại, trái tim dường như tan vỡ theo. Trong lòng nàng chỉ duy nhất ước niệm 'có sức mạnh khủng bố' nhất ="= từ trước đến nay a.
 Nàng nhìn Mạnh Thi sắc mặt ôn hòa mà ngủ, nàng quay đầu về cửa chính. Cạch. Cánh cửa mở ra, Xuân Đào bước vào bên trong trên tay cầm một khây thức ăn. Xuân Đào thấy nàng mà mỉm cười, tiến gần đưa khây cho nàng "Tam công chúa, hãy ăn chút gì đó đi."
 Hoa Thủy Tiên tiếp lấy cái khây: "Xuân Đào tỷ tỷ, em không có đói, mà có đói cũng ăn không vô nổi. Tỷ ăn chưa?"
 "Ân. Tam công chúa, xin người đừng quá lo lắng mà quên mất việc ăn việc ngủ. Sức khỏe của người tuy bình thường đã tốt, nhưng cứ như thế mà bỏ. . . Tam công chúa, người đó khi tỉnh lại sẽ đau buồn." Xuân Đào nâng chén cháo lên trước mặt nàng.
 "Xuân Đào tỷ tỷ, tỷ đã từng thích ai chưa?" Hoa Thủy Tiên tiếp lấy cái chén hỏi.
 "Ân. Tỷ là nô tỳ nô tài thấp hèn cấp bặc thấp nhất làm sao co tư tưởng vớ vẩn mà thích ai. Mà cho dù có, họ sẽ cố gắng mà không quá mức cho người khác biết ni." Xuân Đào rót một cốc nước trả lời.
 "Xuân Đào tỷ tỷ, tỷ không trả lời đúng trọng tâm của câu hỏi gì hết á." Hoa Thủy Tiên làm bộ dáng giận hờn mà phát biểu linh tinh "Em thấy Minh Kỳ yêu thích tỷ. . ."
 Xoảng!
 "Tỷ. . ." Hoa Thủy Tiên hoảng hốt nhìn Xuân Đào quỳ xuống trước mặt mình. Nàng chưa kịp phản ứng gì thì Xuân Đào đã vội nói "Xin tam công chúa đừng nói như thế, nô tỳ thật sự không gánh vác được trách nhiệm đó. Nô tỳ thật không xứng tí nào."
 "Xuân Đào tỷ tỷ, tỷ như thế là trốn tránh. Mặc người ta nói như thế nào, tỷ cứ tiếp tục mà yêu. Tỷ có biết không?" Hoa Thủy Tiên nâng Xuân Đào đứng lên "Minh Kỳ đã từng trước mặt em và mọi người cầu xin cưới tỷ. Đệ ấy tuy biết sẽ không có nhiều hy vọng nhưng vẫn cứ quyết tâm. Mặc dù cách trực tiếp rất khó khăn mà tiếp nhận được. . ."
 "Tứ hoàng tử. . ." Xuân Đào không thể tin được, tai nàng có nghe lầm không.
 "Ân, mẫu thân tứ đệ đã phản đối. Nàng rất thất vọng khi biết 'nàng dâu' tương lai của mình. . ." Hoa Thủy Tiên chậm rãi nói. Xuân Đào thót tim mà ngẩn đầu nhìn nàng.
 "Nàng, mẫu thân Minh Kỳ là người không phải thích con dâu quyền thế như mọi người tưởng. Nàng chỉ lo người ta lợi dụng con nàng thôi, khi nghe rõ ràng đã đồng ý."
 "Không. . ." Xuân Đào bắt đầu khóc không thể tin được "Tại sao, Quỳnh phi nương nương lại. . ." đồng ý 'con dâu' thấp hèn này.
 "Phụ hoàng và mẫu hậu đã đồng ý. Mọi người cũng chúc phúc cho Minh Kỳ và tỷ. . ." Hoa Thủy Tiên cười như hoa.
 "A. . ." Xuân Đào khóc nức nở một hồi, nàng ngẩn đầu lau nước nhìn Hoa Thủy Tiên. Ôn nhu đáng yêu mà hạnh phúc cười "Cảm ơn, cảm ơn." nói xong liền hối hả đi ra mà tìm người đó. Phải, nàng phải đi tìm người đó, Hoa Minh Kỳ. . .
 Hoa Thủy Tiên đợi Xuân Đào đi, nàng ngẩn đầu nhìn nóc nhà nói "Xuống đi, đừng núp nữa."
 Vụt! Bịch!
 Một cái hắc y nhân từ trên nóc nhà rớt xuống. Khụ, hắn đang định 'dọa' người ta thế mà lại bị 'dọa' lại. Hic. Đau mông quá đi a ╥_╥̀. . . . .

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .